Sẽ là con đường dẫn về quá khứ
Nếu em đứng bên sông và dõi mắt tìm
Sẽ là nhịp cầu nối những trái tim
Nếu em đứng ở cuối đường vẫy gọi
Người ta sẽ nhắc mỗi lần qua đó
…Có một ngôi trường đẹp lắm…ngày xưa…
Có những mối tình ngày ấy….rất thơ…
Chuyện tình học trò bỗng thành cổ tích
Huyền thoại ngôi trường giữa đời rất thật
Giữa nắng giữa mưa
Giữa vạn khách qua đường
Rất ngọt ngào những kỉ niệm yêu thương
Của anh, của em
Của bè bạn một thời mới lớn
Chúng ta sẽ trở về trên vuông cỏ hẹn
Dù bấy giờ chỉ những khối bê-tông
Vòm cổng đợi chờ sáng chiều anh đến
Ngỡ vẫn nôn nao, nhìn trộm má em hồng
Người ta sẽ kể…ngày xưa , xa lắm…
Có công viên bên khung cửa lớp thẹn thùng
Tiếng giảng bài bay lãng đãng thinh không
Bởi hồn em đã mộng ngoài cửa lớp
Anh sẽ về đứng ở hành lang phía trước
Giữa giờ chơi lặng ngắm áo sân trường
Dù lúc ấy giữa dòng người xuôi ngược
Hành lang xưa – chỉ vệ đá bên đường
Cổ tích kể rằng trên cầu thang hẹp
Anh một bên và em nép một bên
Cố tránh nhau hai bàn tay vẫn chạm
Run rẩy đầu đời niềm hạnh ngộ vô biên
Anh về từ cổng sau, em ra cổng trước
Đến ngã tư hai đứa mới gặp nhau
Góc hẹn hò Lê Đình Dương – Độc Lập
Cổ tích kể rõ ràng…
…cho mãi đến ngàn sau
Thượng đế thương anh, người xưa chừng cũng biết
Xây Cổ Viện Chàm – anh có chốn lang thang
Những sáng chờ em những chiều trốn học
Tượng đá đồng tình minh chứng tình anh
Không còn dãy lầu nghiêng mình đón nắng
Cũng không có công viên cặp mắt tìm lên
Nhưng còn đó những trái tim mới lớn
Vĩnh viễn đi vào cổ tích uyên nguyên….
NGUYỄN NGỌC NGHĨA
Saigon, 3/2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét