Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

SỰ TÍCH HOA HỒNG


Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một vương quốc  ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia này đã được dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên. 
 
Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng. Vì muốn hoàng đế lảng quên với việc triều chính, bọn tham quan đã chọn một thiếu nữ đẹp tuyệt vời để vua lập làm hoàng hậu . Nhưng trái với ý muốn của bọn quan lại, hoàng hậu lúc nào cũng hết lời khuyên răn nhà vua nên lo cho dân chúng và chỉnh đốn việc triều chính. Lũ quan lại rất ghét hoàng hậu, nhưng không làm gì được vì nhà vua quá thương yêu nàng. 
Cho đến ngày kia, sau một thời gian thụ thai, hoàng hậu sinh ra một đứa bé thật kháu khỉnh, dễ thương. Lạ lùng thay, thân thể của đứa bé trai đó lại trong suốt như pha lê, đến độ thấy rõ từng đường gân, mạch máu và trái tim. Thấy cơ hội đã đến, bọn tham quan bèn dèm pha với nhà vua rằng hoàng hậu là một phù thủy trá hình và tuyên truyền tin này ra ngoài cho toàn dân. 
 
Trước áp lực của bầy tôi và sự phản đối của dân chúng, nhà vua đã truất phế hoàng hậu ra khỏi hoàng cung cùng với đứa bé lạ lùng kia. Trở thành một thường dân, hoàng hậu đem con đi khỏi hoàng cung. Đi tới nơi đâu cũng bị dân chúng chửi mắng và xua đuổi. Suốt con đường tìm nơi ẩn trú, hoàng hậu đã bị bao kẻ ném đá, dùng gậy đánh đập mà chỉ biết cắn răng dùng thân thể mình để che chở cho đứa con thơ. Với bao vết thương trên mình, hoàng hậu bồng con đến khu rừng già và ngã ra vì kiệt sức. Nhìn hài nhi mới ra đời trong lúc biết mình sắp chết, hoàng hậu không biết làm gì hơn là đưa tay vuốt ve con mình vài lần, nước mắt tuôn ra và trút hơi thở cuối cùng.
Đứa bé nằm bên mẹ không ai cho ăn nên khóc lên thảm thiết vì cơn đói. Tiếng khóc vang lên tận chín tầng trời làm Thượng Đế động lòng ngó xuống trần gian. Khi thấy hoàn cảnh thương tâm đó, Thượng Đế nổi giận vì lòng tàn ác của người dân vương quốc kia. Ngài bèn sai thiên thần mang đứa bé vô rừng chăm sóc cho nó lớn lên trong tình thương của thiên nhiên và muôn cầm. Sau đó, ngài ban một lời nguyền khiến cho toàn thân thể của từng người dân bị gai nhọn mọc đầy người, để suốt đời không ai được gần gủi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Từ đó người dân của quốc gia nầy đều mang trên mình một lớp gai, từ vua tôi cho đến hạng bần cùng. Nhưng dù cho lớp gai trên mình ngày một dài và cứng nhọn theo lòng tham ngày càng to lớn, họ cứ sống cho cá nhân mình mặc dù phải trả giá cho lòng vị kỷ đó bằng sự cô đơn khủng khiếp dằn vật tâm linh. 
Một ngày kia, nghe tin vương quốc này đang trở nên yếu thế, một quốc gia khác bèn đem quân sang xâm lấn lãnh thổ. Khi quân xâm lăng tràn qua bờ cõi, toàn dân trong nước ai cũng tự lo thân và trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua lúc đó đã lớn tuổi mà vẫn bị lũ bầy tôi tham sống sợ chết làm áp lực bắt đem một toán quân ra chiến đấu. Sức mình thì yếu, sức địch thì mạnh. Sự thất bại đến với nhà vua thật nhanh chóng. Dẫn tàn quân chạy về hoàng thành thì mới hay lũ tham quan đã đem dâng cho giặc tự bao giờ. Phẫn chí, nhà vua quyết liều mình đem quân cố chiếm lại thành trì nhưng cuối cùng phải ngã ngựa vì một mũi tên có tẩm thuốc độc. Nhà vua được một số quân trung thành cứu thoát và chạy trốn đến bên bìa rừng. Nhìn lại binh sĩ lớp bị thương, lớp bỏ mình chung quanh, nhà vua lấy làm hối hận rằng mình đã không nghe lời hoàng hậu khuyên ngày trước. Nhớ đến hoàng hậu, nhà vua lại nhớ đến đứa con thơ vô tội của mình ngày xưa. Rồi nhà vua ngã bệnh vì vết thương hành hạ. Bên ngoài thì địch quân vây khốn, trong rừng thì binh sĩ liều mạng để tử thủ với quân thù. Nhà vua lập đồn trong rừng làm chiến khu và để tập luyện binh sĩ.
Ngày qua ngày, dưới ách đô hộ nghiệt khắc của quân xâm lăng, người dân của vương quốc đó càng nghe đồn thêm về một quốc gia trong khu rừng già huyền bí nọ. Dần dần, người dân tìm cách trốn đi và tìm vào rừng để gia nhập. Phía quân xâm lăng cũng điêu ngoa, họ cho người trà trộn vào trong rừng nhưng kế hoạch không thi hành được vì không thể nào giả mạo được lớp gai cứng mọc trên thân thể của người dân bản xứ. Người dân đã biết đoàn kết để tạo cho khuyết điểm trên thân thể mình thành ưu điểm để chống giặc ngoại xâm. Một ngày kia, với binh hùng tướng mạnh, nhà vua bắt đầu công cuộc dành lại quê hương. Lần nầy, với đoàn quân thiện chiến và với lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại được thành trì và xua đuổi quân xâm lăng ra khỏi lãnh thổ.
Không may, trong trận chiến cuối cùng nhà vua lại bị thương. Vốn đã yếu sức vì tuổi già, lại còn lao lực trong trận chiến dài đăng đẳng, nhà vua bệnh ngày càng thêm nặng. Toàn dân trong nước chưa kịp reo mừng dành lại độc lập đã phải mang nỗi buồn cho tình trạng ngày càng nguy ngập của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên rằng: 
 
"Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được một lần ôm đứa con mà ta chưa hề biết mặt !..."
Bỗng nhiên có tin báo từ bên ngoài thành có một người thầy thuốc nói sẽ trị hết bệnh cho nhà vua. Cửa hoàng thành rộng mở. Người thầy thuốc bước vào hoàng cung với tấm vải thô che kín thân thể mà không ai nhìn thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, người thầy thuốc đứng lặng yên thật lâu bên nhà vua mà không nói tiếng nào. Khi nghe nhà vua gọi con trong cơn sốt, người thầy thuốc rơi lệ. Giọt lệ nhỏ xuống trên gò má nhăn nheo của nhà vua làm nhà vua thức tỉnh và mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Khi nhà vua đua tay lên vói, người thầy thuốc bèn nắm chặt lấy tay nhà vua, quì xuống bên cạnh người và nói rằng: 
 
"Thưa phụ hoàng, con đây !". 
Rồi người thầy thuốc hất tấm vải thô che mình xuống đất để lộ ra một thân thể trong suốt như pha lê. Để chữa bệnh cho cha, vị hoàng tử nâng vua cha lên và ôm người thật chặt vào lòng, mặc cho những gai nhọn đâm vào người thật sâu. Và máu chàng đã chảy ra. Lạ thay, khi máu của chàng thấm lên thân thể của nhà vua thì nhà vua cũng thấy mình khỏe lại . Và kỳ diệu hơn nữa, lớp gai nhọn trên thân thể nhà vua cũng tan biến dần theo từng giọt máu của vị hoàng tử đổ xuống.
Sau đó vị hoàng tử bèn đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Từ từ đứng dậy và bước đến người đứng gần mình nhất, vị hoàng tử ôm lấy người đó và nói: 
 
"Chúng ta hãy thương yêu nhau. Bất cứ hình phạt nặng nề nào của Thượng Đế cũng đều được giảm bớt nếu chúng ta biết chân thành yêu thương nhau". 
Rồi cứ thế từ người này sang người khác, chàng đi khắp thành mà ôm từng người một, từ ông lão nghèo nàn đến người thương gia giàu sang, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe mạnh. Và cứ thêm mỗi người được ôm thì vị hoàng tử càng yếu dần theo từng giọt máu ứa ra trên thân thể họ. Cho đến lúc kiệt sức, chàng quị xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng vòng tay kêu gọi mọi người đến cùng chàng mà chia sự sống. Mọi người nức nở khóc trước tình thương bao la của chàng. Những người sau cùng chưa được thoát bệnh đồng quì xuống bên chàng mà nói: 
 
"Chúng tôi xin hoàng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi thành tâm nguyện mang lớp gai này trên mình để người còn được sống cùng chúng tôi".
Lạ thay, từ trên thinh không bỗng có tiếng nhạc thánh thót vang lên và có lời truyền của Thượng Đế phán rằng: 
 
"Lành thay ! Các người hiểu được tình yêu thương chân thật và bỏ đi lòng tị hiềm, ích kỷ. Dám hy sinh bản thân mình cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương vậy".
 
Rồi cùng với thinh âm tan dần vào không gian, các lớp gai trên thân hình của những người còn lại đều biến mất đi. Khi người ta nhìn lại thì vị hoàng tử đang khép mắt lại với lời nói thật hiền hòa thoát ra theo làn hơi thở sau cùng: 
 
"Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..." 
 
Rồi chàng lìa đời sau câu nói đó. Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất muôn đời, bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác của chàng vừa được chôn dưới lòng đất xong, người ta bỗng thấy có những chim muông, cầm thú kéo thành đoàn từ trong rừng ra nằm quanh ngôi mộ của chàng thật lặng yên và buồn bã. Một năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ của chàng và chung quanh khu vực đó mọc lên những bông hoa đỏ tươi như máu với thật nhiều gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh lại của tình thương của chàng hoàng tử để nhắc nhở cho người đời bài học cao cả nhất về yêu thương và hạnh phúc. Và người ta gọi loài hoa đó là hoa Hồng.
 
Và mãi mãi đến ngày nay, dù mang nhiều màu sắc khác nhau, loài hoa đó vẫn tượng trưng cho sự yêu thương.
 

MÓN QUÀ GIÁNG SINH

   
http://nguyentran.org/TT/Hinh/QuaGS2.jpg
          
Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy.
 
Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
 
Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhầm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ Giáng Sinh.
 
Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.
·        Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.
Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mĩm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm Jim, James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.
 
Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
 
Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
 
Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.
 
Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh. Thứ còn lại là mái tóc của Della.
Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.
 
Della bước chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu “Madame Eloise”. Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ “Eloise” nào cả.
 
Della cất tiếng hỏi: “Bà mua tóc tôi không?”
 
- “Tôi chuyên mua tóc mà”, bà ta đáp và bảo : “Hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi”.
   Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
 
- “Hai mươi đồng” – bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.
 
- “Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi” – Della nói.
 
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Ðó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.
 
Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.
 
Ðến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm :”Mình có thể làm gì với nó đây?”. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. “Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!”. Cô tự nhủ: “Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?”
 
Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
 
Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: “Ðừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói “Giáng sinh vui vẻ”, em có một món quà rất hay cho anh này!”
 
- Em đã cắt mất tóc rồi à? – Jim hỏi.
 
- Ðúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? Em vẫn là em mà! – Della nói.
 
Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: “Em nói là em đã bán tóc à?”
 
- Ðúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?
 
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: “Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy”.
 
Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung sướng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!
 
Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc: “Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim”, nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.
 
- Ðẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này.
 
Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cười nói: “Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em ạ”.

NHỮNG CÔNG TRÌNH BẤT TỬ

   Những công trình bất tử.
Trong các công trình vĩ đại của nhân loại kiến tạo từ ngàn năm xưa, không có công trình nào có ảnh hưởng văn hóa, hay tôn giáo của Thiên chúa La mã ( roman catholic ) để lại. Rất tiếc.

Vẻ đẹp vĩ đại của những công trình"bất tử".

Cùng lặng ngắm những báu vật kiến trúc quý giá của nhân loại. Những công trình đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử, và chứng minh là dấu tích vĩ đại của một thời kỳ phát triển cực thịnh đã qua.


Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Vạn lý trường thành (Trung Quốc) dài hơn 20.000 km, được xây dựng trong hơn 1.000 năm, và cần tới hàng triệu nhân công thực hiện.

Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Đại hý trường La Mã ở Rome (Ý) được hoàn tất năm 80, có sức chứa 50.000 khán giả, là nơi diễn ra những vở kịch lớn, những cuộc hành quyết, những trận chiến sinh tử giữa các võ sĩ giác đấu.

Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Chợ La Mã ở Rome (Ý) cách đây 1.200 năm, là một quảng trường rộng lớn, vừa là nơi để người dân tới họp chợ, buôn bán, vừa là một trung tâm hội bàn chính trị của nhà nước.

Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Binh sĩ đất nung ở Tây An (Trung Quốc) gồm 700 bức tượng bằng đất nung, có kích thước như người thật khắc họa tướng sĩ trong quân đội Trung Quốc khi xưa, được chôn theo Hoàng đế Tần Thủy Hoàng.

Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Các Kim tự tháp ở Giza (Ai Cập) là một trong 7 kỳ quan của thế giới, và là biểu tượng của du lịch Ai Cập.

Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Thành phố cổ Pompoeii ở Ý đã tồn tại từ thế kỷ thứ I dưới thời đế chế La Mã. Pompeii đã bất ngờ bị chôn vùi dưới tàn tro khi ngọn núi Vesuvius bất ngờ phun trào năm 79.

Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Vệ thành Parthenon ở Athens (Hy Lạp) được xây trên đỉnh đồi Parthenon, là nơi làm nhiệm vụ quan sát, bảo vệ cả thành phố. Vệ thành trông giống một ngôi đền thờ, với những bức tượng cổ bằng cẩm thạch có niên đại từ thế kỷ thứ V.

Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Thành phố cổ Ephesus ở Thổ Nhĩ Kỳ đã tồn tại từ hàng nghìn năm trước, dưới thời đế chế La Mã. Hiện nay những thư viện, nhà hát, và nhiều công trình khác đã được phục dựng lại để đưa du khách trở về với không gian của 2.000 năm trước.

Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Thành phố cổ Teotihuacán ở Mexico có Kim tự tháp Mặt Trăng, và Mặt Trời, được xây dựng từ khoảng thế kỷ thứ I. Đây cũng là những Kim tự tháp thuộc hàng lớn nhất thế giới.

Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Thành phố cổ Hierapolis ở Thổ Nhĩ Kỳ có những hồ bơi nước nóng, khiến du khách liên tục tìm tới đây trong suốt hai thiên niên kỷ qua. Vì có những mạch suối nước nóng này mà thành phố Hierapolis được xây dựng để trở thành “thành phố nghỉ dưỡng”.

Vẻ đẹp kỳ vĩ của những công trình bất tử
Toàn thể động Ellora ở Ấn Độ gồm: 34 đền thờ, và tu viện thờ Đức Phật cùng các vị thần Hindu. Những công trình này được đúc từ một khối núi đá đồ sộ.

Bức tường Hadrian ở Anh được xây dựng từ thế kỷ thứ II với mục đích bảo vệ lãnh thổ.
Bức tường Hadrian ở Anh được xây dựng từ thế kỷ thứ II, với mục đích bảo vệ lãnh thổ.

Bức tường Hadrian ở Anh được xây dựng từ thế kỷ thứ II với mục đích bảo vệ lãnh thổ.
Nhà tắm La Mã ở thành phố Bath (Anh) được xây dựng phổ biến, vì nơi đây có những suối nước nóng. Bath trở thành thị trấn nghỉ dưỡng được yêu thích nhất dưới thời đế chế La Mã. Sau này, vào thế kỷ 18, nhiều công trình được xây mới với lối kiến trúc Tân cổ điển.

Bức tường Hadrian ở Anh được xây dựng từ thế kỷ thứ II với mục đích bảo vệ lãnh thổ.
Hang động Long Môn, ở Trung Quốc, với những bức tượng Phật được chạm khắc tinh tế vào thành vách của 1.350 hang động. Công trình bắt đầu được tiến hành từ thế kỷ thứ V.

Bức tường Hadrian ở Anh được xây dựng từ thế kỷ thứ II với mục đích bảo vệ lãnh thổ.
Vòng tròn đá Stonehenge ở Anh là một di tích bí ẩn từ thời tiền sử được dựng lên từ 6.000 năm trước. Các nhà khảo cổ tin rằng nó có liên hệ với những hiện tượng thiên văn.

Bức tường Hadrian ở Anh được xây dựng từ thế kỷ thứ II với mục đích bảo vệ lãnh thổ.
Khu di tích khảo cổ Machu Picchu ở Peru, là nơi lưu giữ những gì còn sót lại của đế chế Inca tồn tại vào khoảng thế kỷ 15.

Bức tường Hadrian ở Anh được xây dựng từ thế kỷ thứ II với mục đích bảo vệ lãnh thổ.
Đền Angkor Wat ở Campuchia với những phế tích còn sót lại của ngôi đền cổ, được xây dựng từ thế kỷ thứ 9. Nơi đây thờ các vị thần Hindu, và từ lâu đã trở thành địa điểm hành hương của các tín đồ đạo Hindu, và cả đạo Phật.

Bức tường Hadrian ở Anh được xây dựng từ thế kỷ thứ II với mục đích bảo vệ lãnh thổ.
Toàn thể 492 hang động Mạc Cao ở Đôn Hoàng (Trung Quốc) có tới hàng ngàn bức tượng Phật giáo. Toàn thể động này nằm trên con đường tơ lụa, được các vị sư sãi kỳ công tạc nên từ các khối núi đá trong ròng rã 1.000 năm (từ thế kỷ 6-16) mới hoàn tất.

Bức tường Hadrian ở Anh được xây dựng từ thế kỷ thứ II với mục đích bảo vệ lãnh thổ.
Cách đây khoảng 1.000 năm, thành phố cổ Petra ở Jordan từng là trung tâm của các cuộc giao thương, mua bán hương liệu, gia vị, tơ lụa… của người La Mã, Hy Lạp, Ả Rập, Ai Cập... Nơi đây có khoảng 500 ngôi đền, tượng đài, lăng mộ được tạc thẳng vào vách đá.
Pi Uy
Theo Travel & Leisure