Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

THƠ PHAN DUY NHÂN

THƯ NHÀ

Hồi anh vượt núi về Tiên Phước
Có nhận thư em ở dọc đường
Giấy đã nhàu hoen nhiều nước mắt
Anh nhìn nhòe nét chữ em run…

Em kể:
“Anh đi, nhà bị đuổi
Ngày sinh em nhớ thấy chiêm bao
Ôm con em cũng theo lên núi
Đi kiếm anh hoài mới gặp nhau
Có khổ nghèo chi em chẳng sợ
Cái chi anh dặn cũng vâng lời
Nhưng còn anh bảo đừng thương nhớ
Đừng khóc vì anh em chịu thôi
Đôi lần em cũng nguôi đi được
Nhưng mỗi lần nguôi lại giận mình:
Anh của em nằm trên mặt trận
Ở nhà yên ấm hóa em quên…”
Rừng cũng rưng rưng màu nắng nhạt
Người thương theo mỗi chữ thư em:
“Mơ màng nhớ tiếng tim anh đập
Có bữa bồng con thức suốt đêm
Anh ở xa hoài đâu biết được
Bữa nay em cũng khá hơn rồi
Nghe tin mỗi trận bên mình thắng
Em thấy gần thêm những nỗi vui
Anh đi đường sẽ bao nhiêu dặm
Em quyết dài theo một tấm lòng
Con biết bò rồi, gần đứng được
Mỗi ngày trông mỗi giống cha hơn”.
Lòng bay bay bổng theo em kể
Lấp lánh trong thư những tự hào:
“Anh ạ con cười theo tiếng hát
Biết vờn tay đón lá lao xao…
Cô chú vẫn thường hay ghé lại
Quà mua cho cháu, nhắc tin anh
Mấy bác trong tù còn nhắn dặn:
Có chồng kháng chiến, nhớ vui lên”
Em ơi, chiều đó dầm chân xuống
Dòng nước sông Tranh mát rợi người
Những nụ hôn thầm trong gió núi
Gửi về có tới được xa xôi...?
Trong anh một bóng cờ bay đỏ
Một biển yêu thương sóng dạt dào
Vẫn ngọt câu Kiều trong lửa đạn
Nằm hầm bí mật nhớ thương nhau
Anh qua nhiều lắm làng thiêu rụi
Khét khói bom trên xác mẹ già
Đất uất căm hờn người nổi giận
Lửa bừng trong mắt kẻ không cha!
Lũ giặc càng thua càng bạo ngược
Máu còn hừng hục núi sông ta
Chúng mình trước mắt còn gian khổ
Còn nén trong mơ một mái nhà…
Em hiểu nhiều rồi anh chỉ dặn:
Khổ buồn càng thấm nỗi đau chung
Anh tin con gái càng khôn lớn
Càng cháy trong tim ngọn lửa hồng
Anh ở ngoài này trong đội ngũ
Triệu người vươn tới sức đang tươi
Quyết làm cả nước thơm hoa đỏ
Cho những nơi con vẹn tiếng cười!

Trưa này trong khám nằm nghe biển
Ngoài gió mênh mông gợi nhớ nhà
Em chắc đang cùng con tập nói
Mỗi chiều thắc thỏm nhắc tên cha
Con ạ, chưa làm tròn nhiệm vụ
Ở tù ba cứ thấy băn khoăn
Bên ngoài các bác cùng cô chú
Chắc phải bù thêm những máu xương...
Nhớ bữa về thành nằm bí mật
Gan bào ruột xót nhớ thương con
Mấy lần ba nóng ran trong ngực
Đêm lạnh ngang nhà lặng bước luôn
Thôi thế phải còn mươi trận nữa
Sẽ về để nắm chặt tay nhau
Để nhìn đăm đắm vào trong mắt
Xem có ngời vui những ánh sao…
Anh nhớ điên cuồng yêu dữ dội
Xóm làng giữa ngực núi trong tim
Sáng hoài giữa cõi thiêng liêng ấy
Có bóng con cười cạnh dáng em.
            Xà lim 20, trại giam T.B. Đà Nẵng
                Xuân 1968

CHIA TAY VỚI BEETHOVEN

Thật rồi em nhập vào tôi
Sáng trong là nhạc bồi hồi là thơ?
Không gian trần lắng mái nhà
Hồn tôi là ngực em là trái tim
Em còn với nhạc đi lên
Tôi về chắc Bet-tô-ven ngậm ngùi
Gần thôi hơn nửa chân trời
Xa thương đôi nhịp tim đời đập theo

Mười năm vượt suối băng đèo
Thiết tha về phố mang theo trăng rừng
Em như một dấu lặng tròn
Ngân trong giao hưởng trong ngần giọt mưa!

Tôi về nhưng đã về chưa
Mênh mông hồn nhạc người xưa chẳng về.

(6/4-84)

TỰ TÌNH VỚI HUẾ

Huế duỗi tay mềm anh gối nhé
Sông Hương thơm trải lụa xanh chìm
Trăng rằm lộng lẫy phong lan nở
Mê mải vùi trong say đắm em…

Thức giấc mưa sương gợn nét mày
Não nùng em tựa ấm bên vai
Anh cùng cung điện xuôi theo nhạc
Mỗi giọt dư âm mỗi dấu giày…

Ngày cứ tròn căng nỗi khát khao
Đêm đêm ngây ngất nụ hôn đầu
Trăm năm sau nữa qua Thành Nội
Anh vẫn còn em, ta có nhau!

Đôi lá thuyền trôi giữa thực hư
Mênh mang sông bến lắng câu hò
Ôm trong Huế tình yêu dịu ngọt
Da diết Nam Bình điệu hát ru

Em vẫn trong anh giữa nắng ngày
Giữa trời xanh mát núi xanh mây
Cơm thường mỗi bữa em chăm chút
Giấc ngủ mơ màng thơm cánh tay

Mỗi lần về Huế rồi xa Huế
Anh cứ rưng rưng nỗi tạ từ
Đâu chỉ chia tay cùng kỷ niệm
Nồng nàn trong Huế vẫn em xưa…

NGƯỠNG VỌNG

Em mến yêu anh là sự sống
Trong anh như nhựa tiếp cây đời
Vươn cành xanh lá qua giông bão
Anh uống tình Em mà thắm tươi!

Những nắng gió trên đường đi tới
Những khuya trăng chia sẻ vui buồn
Em trong anh tim hồng trong ngực
Vượt lên cùng trăm núi nghìn sông...

Anh viết những bài thơ bất tận:
Em cho anh thêm một tâm hồn
Anh làm nước sông dài chẳng cạn
Chảy từ nguồn sâu thẳm yêu thương

Mỗi người có riêng mình thần thánh
Quan-thế-âm hay Ma-ri-a...
Anh cầu nguyện cùng em buổi sáng
Cho mỗi ngày mỗi bước đi xa.

Là Em và thơ và triết học
Yêu Em vô hạn tới vô cùng...
Say đắm cho Em thành có thật
Đến trọn đời vằng vặc vầng trăng.

Tháng bảy

ĐÊM HẠ HUYỀN Ở CỬA VIỆT

" Vùi trong ngực
nằm yên
ngoan thế nhé,
Ngoài kia trăng
Đêm đã sáng đâu mà..."
Anh nhớ quá gọi thầm em thảng thốt
Những nụ hồng hôn mãi chỉ là hoa!
(Khúc dạo)

Trời trở lạnh Em dụi Đầu vào ngực
Không ngủ được ư Em
Đêm hãy còn dài!
Chưa dành nổi cho Em những gì êm ấm nhất
Mỗi thu về quê biển vẫn heo may...!

Tin cẩn giữa vòng tay, dịu dàng bé nhỏ
Lắng tim Em thơ dại bồi hồi
Gốc bồ đề trầm tư mà giác ngộ
Vượt trăm lần phiền não tới an vui...

Bền bỉ lạc đà mịt mùng sa mạc
Cho anh uống qua Em từng giọt cam lồ
Tựa vào em băng ghềnh vượt thác
Vạm vỡ tâm hồn phơi phới cơn mưa...

Giá lạnh qua rồi
không còn cay đắng nữa
Ai thương yêu không mở rộng lòng mình?
Cháy rực lò cao xanh ngời ngọn lửa
Nồng nhiệt yêu đời từ tha thiết yêu Em!

Những gian khổ tháng ngày gió bụi
Tạ ơn đời còn lại ngọt ngào Em
Suốt đầu nguồn từ trăng rằm diệu vợi
Chảy suốt trăm năm qua giao hưởng êm đềm.

Sắp rạng đông rồi
vườn bên chim đã hót
Xin cúi hôn vầng trán thiên thần
Đâu chỉ giấc mơ
Em nồng nàn giữa ngực
Với thủy triều trên biển cũng trào dâng...!

Tháng chín

VĨ THANH

Mới gió Lào khô đã heo may Hà Nội
Chon von đỉnh núi giong buồm
Thuở trước thiền sư làm chính ủy
Câu thơ tới giờ còn mang gươm!
Thơm dấu hài thêu khuya chuyện cũ
Giữa Hàng Đào cô Tấm có là em?
Ôi em đẹp với vô cùng mà đời ta có hạn
Gió lộng vẫn ngang trời
trong đáy mắt hồ Gươm...

Hà Nội, những mùa sen 1990

QUÁN TƯỞNG

Nhắm mắt để nhìn em thật rõ
Thanh thoát trong tôi một đóa hồng
Đêm sáng lên từ tia lửa nhỏ
Hồn tôi nắng sưởi giá băng tan...

Mùa xuân TP Hồ Chí Minh 2007

BIỂN

Thân kính tặng thầy Tuệ Sỹ và anh Đỗ Hữu Tài

Biển như vầng trán rộng
Thương đời triệu nếp nhăn

Người còn trong hữu hạn
Nhớ nghĩ ngoài xa xăm...
Biển gầm nơi sóng cuộn
Những nỗi đau âm thầm
Khối tình chôn giữa ngực
Đã hóa thành nam châm!

Biển muôn đời dào dạt
Mà tĩnh lặng khôn cùng
Ra tới ngoài vô tận
Biển chảy vào không trung...

Cà Mau sau bão, 2006

Đạo lý thường tồn giai nhiệm vận
Thăng trần thế sự quán chân như
Tang bồng ưng tĩnh thiền ưng động
Kiếm vũ tinh phi thuyết đạo từ…

GIẢI BÀY

Xả thân nghìn bận vác cờ hồng
Công việc nơi tay Phật tự lòng
Thân hữu xuân về thường gặp gỡ
‘Sống đời vui đạo’ hiểu nhau cùng
Lẽ đạo lâu bền đều biện chứng
Việc đời suy thịnh thấu chân như
Tang bồng nên tĩnh thiền nên động
Kiếm múa sao bay giảng đạo từ…

HÀNH THIỀN

 Kính tặng Tôn sư tôi,

Hòa Thượng Thích Trí Quang

Tròn đầy mùa rỗng lặng
Biển vô lượng thủ triều
Ôi thương đời vạn dặm
Vân du vượt suối đèo
Đường về tâm hết động
Tuyệt chiêu mà vô chiêu!
Thôi hòa lòng với bụi
Thanh tịnh vầng trăng treo.

NHÃ CA VỀ VẦNG TRĂNG TUỔI THƠ

Tóc vẫn mây vờn trán vẫn cao
Trong veo nguồn suối buổi ban đầu
Nơi tôi đã hóa dòng sông rộng
Chở bóng trăng em tự thuở nào...

Sông cứ suy tư tới tận nguồn
Em trong sâu thẳm của tâm hồn
Long lanh nắng sớm về trên lá
Hoa cỏ trong ngần những giọt sương!

Mơn mởn tươi non cành phượng nhỏ
Trong tôi xanh suốt chiến trường xưa!
Ơn em dìu dắt em che chở
Tôi sống yêu thương đến tận giờ...

Ôi hãy trăng rằm thơ mộng mãi
Chảy từ trong trẻo trái tim tôi
Băng ghềnh vượt thác xuôi ra biển
Sông cảm ơn trăng sáng tuyệt vời!

Đâu chỉ dòng sông ngập ánh trăng
Đường đi không chỉ những khuya rằm
Nước ngầm cố ngọt đêm khao khát
Treo ngược đời ta giữa nhọc nhằn!

Ai đốt yêu thương thành ngọn đuốc
Lòng xin soi sáng dịu dàng em
Tôi chờ dù biết em chưa đến
Vằng vặc bên trời trăng mới lên
&
Em vẫn về ư, ôi tuổi thơ
Trong ta trời đất đã sang mùa
Qua bao rừng thẳm
bao sa mạc
Nắng sưởi đường lên phơi phới mưa...

Tháng 6.2011

THƠ PHAN DUY NHÂN


                                                          KHÔNG ĐỀ

                                                                         Trái tim như hạt gieo rồi
                                                                         Mưa xuân về chậm còn ai nảy mầm ?
                                                                                                              P.D.N

                               
Xuân nữa đi rồi anh đến muộn
Đêm qua thơ lại giục lên đường
Học người xưa bẻ ngang cành liễu
Tiếng gãy mơ hồ một nỗi thương

Thì bến bờ đâu mà "tống biệt" ?
Xanh cao trời thắm lặng sông dài
Em rồi mất hút trong duyên phận
Khắc khoải nghìn sau thương nhớ ơi...?

Chưa về sum họp sao đưa tiễn
Vời vợi thời gian chảy lặng lờ...!
Bên đường trút lá cành khô nhựa
Cây đợi ai về đứng ngẩn ngơ

                                  II

Xuân viết cho thơ " bài cổ điển"
Chuyện mình như lẫn chuyện nghìn năm
Với loài hạt dấu trong sa mạc
Em mấy mưa sương mới nẩy mầm ?

Canh thức nghe Em, hồng giữa ngực
Sáng trời hồn xác hoá bình minh
Xuyên bao cửa hẹp bao rừng thẳm
Đi suốt nhân gian sẽ gặp mình !

Anh lại giong buồm vượt biển khơi
Vành cong cong vẽ nguyệt bên trời...
Phải đâu KHÔNG TÁNH là không thực
KHÔNG CHÍNH LÀ EM MÃI CÓ thôi

                                  III

Nước dập dìu nghiêng
                                              triều dậy biển
Thương yêu vô lượng
                                              gió nâng thuyền
Chân trời
                     Vừa rạng liềm trăng mới
Chưa sáng
                       nhưng là
                                            SẮP THƯỢNG NGUYÊN...

                                                                                                P.D.N


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét