Hè năm 1993, gia đình chuyển lên chung cư
Cô Giang, Q.1 – cũng của chú Đạt – Phi lớp 11 và Vỹ lớp 10, trường
Ernst Thalmann đường Trần Hưng Đạo, Q.1. Mình và Thái quyết định bán căn nhà
bên trường Ngô Quyền, Dầu Giây, chỉ mua được chiếc xe “cánh én”. Những buổi đi về từ xưởng Thủ Đức, mình đã quen với cô
Thi, tâm hồn mình thật khó tả, hẹn hò, thả lòng bay theo hương vị mới…Chuyện gì
đến, sẽ đến. Cái Tết 1994 (Giáp Tuất) thật là buồn, các con không biết xuân đã
sang tự lúc nào, lỗi do mình. Cuối năm 1995, ông SIMON CHIU giúp cho vay tiền
mua nhà ở Thủ Đức, trừ dần vào lương mỗi tháng. Mình thuê thợ sửa chữa, quét
vôi tươm tất và không cho ai hay kể cả Thái và các con. Khoảng 20 tháng Chạp,
mình thông báo : dọn nhà !
Trưa 30 Tết (Ất Hợi), chuẩn bị cúng rước ông bà, đột nhiên có bà cụ đến khấn vái
và thắp hương vào bồn hoa nhà mình, hỏi ra đó là mộ con trai cụ ! Sau đó, phát
hiện sau nhà còn hai ngôi mộ nữa. Mình xin góp phần để cụ cải táng, mình quá
vội vã không tìm hiểu kỹ, trước khi mua nhà. Nghe lời ông Huệ - cùng làm chung
– đồng thời háo hức với tâm trạng ước ao “ an
cư – lạc nghiệp”
Ra Tết, hơn 12 giờ khuya, điện thoại reo
vang, mình chạy vội xuống bệnh viện 115. Phương cũng bị chấn thương đầu, đang
chụp CT. Phương đi học về, không may ủi vào xe ba-gác chở sắt, người đẩy xe bị
thương, đứt ruột ! Phải trái tính sau, phải lo cho người ta, thỏa thuận đền 5
triệu đồng, trể hẹn người ta đòi 10 triệu, phải vay nóng cho đủ, đến khi có
tiền, người ta đòi 15 triệu ! phải đi vay thêm với lãi suất 20%/tháng. Không lẽ
vì mình quá biết điều nên bị bắt chẹt chăng ? Vậy là lãi mẹ đẻ lãi con, nợ vây
quanh !
Tháng 9/1996, mình cùng Tùng theo ông SIMON
tham dự triễn lãm tại Đài Bắc. Lần đầu tiên ra nước ngoài, cái gì cũng lạ !
Thật ra, Saigon trước đây phồn thịnh hơn Đài Loan rất nhiều, người Đài Loan tác
phong nhanh nhẹn, chỉ sử dụng hàng hóa, thuốc chữa bệnh Đông y, kể cả xe máy do
Đài Loan sản xuất. Mô hình hợp tác của Đài Loan rất hay, độc lập về vốn, mang
tính cổ phần, mỗi nhà sản xuất một bộ phận, góp lại thành sản phẩm hoàn chỉnh,
“Ban chủ nhiệm” có trách nhiệm tìm đầu ra, xuất khẩu và phân phối lợi nhuận
theo tỷ lệ cổ phần, minh bạch và hữu hiệu.
Họa vô đơn chí, vì bảo vệ cho công nhân bị mạ lỵ bỡi cán bộ Đài Loan, mình xin
nghỉ việc. Tranh đấu cho quyền lợi công nhân là mâu thuẩn với quyền lợi của ông
chủ ! Vì tự ái dân tộc chăng ? Trong lúc này, mình lại đứng tên giúp cho ông
Quách (Đài Loan), lập doanh nghiệp gia công thiết bị vệ sinh ở Q.3, đưa Luỹ làm
kế toán. Lũy làm nhiều việc, mình khó xử, giao hàng không mang tiền về…Quản lý
thị trường kiểm tra có dấu hiệu bất minh, hàng hóa bị tịch thu, mình liên lụy.
Bao nhiêu chuyện xui xẻo đã xãy ra, từ ngày mua nhà trên gò nghĩa trang Thủ Đức
! Bỡi vậy, không tin phong thủy là không xong, nhất là nhà cửa.
Thời gian này là những ngày đen tối trong
cuộc đời mình. Khi ở Dầu Giây, nghèo nhưng thanh thản đầu oác, không nợ nần,
ngày ngày lên lớp, vui với học trò. Năm 1998, ông SIMON giới thiệu mình giúp
việc cho ông KUO, sản xuất hàng dụng cụ kim khí, xuất đi Nhật. Nghi nghỉ làm,
học thêm kế toán, Phi thi Kiến trúc hỏng, mình cho làm công nhân xưởng ông KUO,
gặp Chi.
Tình cờ gặp lại Mỹ Dung ở Nhật về. Vợ chồng
Mỹ Dung nhờ mình tìm thuê mặt bằng, nhập hàng “second-hand” máy cày, máy xới từ Nhật để bán. Chuyến hàng đầu tiên
lãi lớn, vợ chồng Mỹ Dung cho tiền hoa hồng, mình sĩ diện không lấy. Từ Nhật,
chồng Mỹ Dung gọi về, đề nghị mình trực tiếp tham gia, mình xin nghỉ bên ông
KUO. Mình cùng chú H. – em chồng Mỹ Dung – ra Bình Chánh. Giống như khi gặp ông
SIMON, mình giúp làm mọi thủ tục kinh doanh, thuê, mua mặt bằng, liên hệ khách
hàng, thành công ngoài mong đợi, vợ chồng Mỹ Dung hứa hẹn sẽ giúp mình, nhưng
không ngờ sau khi đã vào hoạt động, mình bị cho nghỉ ngang, không báo trước,
không rõ lý do. Thế là “hụt cẵng” !
Năm 2000, Khánh Phương ra trường, đám cưới
Phương – Hiền mình thuê xe đón bà con,
anh em từ Dầu Giây lên dự.
Năm 2001, Trọng (K22) và mình chung nhau mở tiệm sắt Nam Dương. Nguyễn Trọng Hùng ứng năm triệu để thi công cửa sắt công
trình cho Hùng, vật liệu biến động, lãi thành lỗ, thu nhập không đủ trả tiền
thuê mặt bằng. Mình bị ho liên miên, công trường Bình Dương, nắng như đổ lữa,
đêm về nằm sốt li bì, sáng ra vẫn chạy xe hơn hai mươi cây số. Khám bệnh, tràn
dịch màn phổi – lao ! Trị bệnh chín tháng trời, Trọng rút lui, bán máy hàn, máy
khoan cho mình, nhưng không tiền trả cho bạn !
Tháng 7
năm 2001, cưới vợ cho Khánh Phi, mình đi không nổi, phải mang theo thuốc, cùng vợ
chồng cô Ngọc, Tường ra Phan Rang rước dâu…
Giao lại
tiệm sắt Nam Dương cho Phi, con thiếu kinh nghiệm, lại một phen khốn đốn nợ nần.
Từ ngày mua nhà Thủ Đức, chuyện không may xãy ra liên miên, đành bán nhà. Có lúc
nghĩ quẩn, đổi nhà lấy rẫy ở Đắc Nông, về lại Dầu Giây…Những ngày cuối năm 2001,
nơm nớp lo âu, Giao Thừa vẫn có người đến đòi nợ !
Ngày 07
tháng 01/2002, Thục Nghi lấy chồng. ngày 19/4/2002 Chi sinh con đầu lòng – Nguyễn Trần Khánh An
(Lip)
Rồi Thục Nghi sinh Ôn Mẫn Nhi (28/8/2002 - bé Dế).
Hai tháng sau, cháu
Nội đích tôn Nguyễn
Ngô Khánh Toàn (14/10/2002 - Bill) chào đời.
Mãi đến
tháng 10/2002 mới bán được nhà, trả nợ còn sáu mươi triệu. Tìm nơi nào với số tiền
nàu ở đất Saigon ? Nhưng may mắn, mình mua được căn nhà cấp bốn ở Phường Tân Chánh
Hiệp – Q.12, giá tám lăm triệu, họ đồng ý cho nợ hai lăm triệu ! Thật mà như mơ.
Dọn về nơi ở mới, lòng mình thơ thới hết mọi âu lo, sức khỏe dần hồi phục, sau gần
một năm chữa bệnh lao. Mình đăng báo tìm chỗ dạy kèm, luyên thi…Cái ý nghĩ :”Sống bằng gì ? “ ám ảnh mãi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét